TRUYỆN MA NGẮN KINH DỊ RÙNG RỢN: Nếu một ngày bạn nhìn thấy chúng?

SỰ RÙNG RỢN BẮT ĐẦU

Khi The Blinding lần đầu xuất hiện, tôi đã tưởng mình là người duy nhất bị ảnh hưởng. Tôi đang ngồi làm bài thì mọi thứ lập tức trở nên tối tăm.

Tôi hét lên với bố mẹ trong nỗi sợ hãi và bối rối, nhưng phản ứng của họ tựa như một tiếng vang của riêng tôi. Họ cũng không thể nhìn thấy gì. Và chúng tôi nhanh chóng biết rằng cả thế giới đều là nạn nhân của việc mất đi thị lực. Thú vị là điều này không ảnh hưởng đến bất cứ động vật nào sinh sống trên Trái đất. Chỉ có con người mới bị thôi. Điều kì lạ duy nhất xảy ra sau đó là nhu cầu về sữa lại tăng vọt.

Ban đầu khá khó để thích nghi. Ngay cả một việc tầm thường và đơn giản như dùng phòng tắm cũng trở thành thách thức hàng ngày mà tôi không hề mong đợi.

Trong vòng vài tháng, những người vốn bị mù trước khi vụ việc xảy ra đã lập nên những nhóm hỗ trợ. Họ giúp đỡ những ai đang chật vật thích nghi với trở ngại mới của mình.

Đọc truyện ma kinh dị rừng rợn MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH)!

Thật biết ơn khi thế giới chưa bao giờ thực sự ngừng chuyển động hay phát triển. Ngoài các điều chỉnh lớn phải làm, như phát minh ra một phương thức vận chuyển khác hay đặt ra những yêu cầu và tiêu chuẩn lao động mới thì chúng tôi đã cố gắng vượt qua nó.

Cũng đã gần hai năm kể từ khi The Blinding xuất hiện và có những lúc tôi đã quên mất đi sự kiện này.

Tôi đang tản bộ đến cửa hàng để sắm sửa vài món. Không rõ tại sao nhưng tôi gần như lệ thuộc vào sữa. Tôi giữ tay nắm cửa của một tiệm tạp hoá nhỏ, rồi đẩy vào. Có một chiếc chuông được treo ở phía trong cánh cửa.

BÌNH THƯỜNG THẬT CHỨ?

"Xin chào, hãy cho tôi biết nếu bạn cần giúp tìm một thứ gì đó nhé." Một giọng nói vang lên bên phải tôi.

"Cảm ơn Dave. Tôi sẽ nói nếu cần." Tôi đáp lời.

"Này John! Cậu thế nào rồi?" Anh ấy hỏi bằng một tông giọng hăng hái.

Đọc top các truyện đặc sắc tại truyendacsac.com!

Tôi chậm rãi đi quanh cửa hàng, lướt tay dọc theo từng món để xác định xem mình đã tìm thấy thứ mình cần hay chưa.

"Vẫn như cũ thôi." Tôi khúc khích.

Tay chạm vào thứ gì đó lành lạnh. Đây rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy sữa.

Khi chuẩn bị mở cửa, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính hình chữ nhật của tủ mát.

Tôi không chắc chắn phải phản ứng ra sao cũng như không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Tôi đang nhìn. Vào chính mình. Trong gương. Lần đầu tiên sau hai năm.

Tôi bắt đầu run rẩy, cảm nhận được hơi ấm và sự ẩm ướt tràn đầy trong mắt.

Tôi thấy có chữ viết trên kính. Vì quá phấn khích mà tôi thậm chí không để ý đến nó. Trên thực tế thì phần lớn đồ đạc đều bị bao phủ bởi dòng chữ này. Tôi ghé sát mắt vào dòng chữ màu đen đó.

Đừng cho họ biết bạn có thể nhìn thấy.

Có ý nghĩa quái gì nhỉ? Mà họ là ai chứ?

Sau đó, tôi thoáng thấy một người đứng sau quầy.

Ai... Cái quỷ gì vậy trời...

"John à? Cần giúp gì không anh bạn?" Nó hỏi. Là giọng của Dave nhưng chắc chắn không phải Dave. Và cái cách mà miệng nó cử động kìa...

Khoan nào, cái đó là miệng đúng chứ? Tôi chả biết nữa.

Tôi đang nhìn chằm chằm vào một thứ cao ít nhất 1m8. Kì cục và già nua là những từ duy nhất mà tôi có thể mô tả nó. Làn da nâu sẫm trơn láng, ẩm ướt với những lỗ nhỏ li ti trên đấy. Nó không mặc quần áo gì hết. Cánh tay thì dài ngoằn, mảnh khảnh với bàn tay trông như của con người. Cái đầu thì có dạng như một quả bóng rổ lớn. Miệng của thứ sinh vật kia thẳng đứng, khi nó nói thì tôi có thể nhìn thấy hàm răng lớp lang như của cá sấu.

Sự đáng sợ về vũ trụ song song NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH)!

THỨ KINH DỊ MA QUÁI ĐÓ!

"Đây John, để tôi giúp cậu." Thứ đó lên tiếng. Giọng nó đã thay đổi rồi. Nó ùng ục và nghe như được xử lí qua một bộ lọc.

Khi nó di chuyển, tôi nghe thấy tiếng lóc bóc trên sàn nhà. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh đó. Tại sao bây giờ tôi mới nghe thấy nhỉ? Tại sao tôi chưa từng nghe thấy nó trước đây?

Thay vì trố mắt nhìn xem nó đi như thế nào, tôi chỉ chăm chú vào một can sữa.

Lúc đó tôi mới để ý đến màu sữa. Không phải trắng hay nâu hay bất cứ màu nào mà sữa phải có. Nó có màu đen đậm.

Khi sinh vật kia tiến đến gần, một mùi hôi xộc vào mũi tôi. Phải cố gắng lắm tôi mới không nôn ra.

Cái thứ giả dạng con ngươi đó tiến đến chạm vào vai tôi.

Cả cơ thể tôi căng cứng.

"Hôm nay chúng tôi có nhiều loại sữa đặc biệt lắm." Nó nói, tôi có thể thấy được cái mồm há to của nó sau đầu mình mà tôi đoán là nó đang cười.